“Ta biết.”
Lời của Hứa Ân Hạc vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh như đang kể chuyện của người khác: “Ta và ngươi từng giống nhau, đều muốn dùng sức mình làm tốt mọi việc nên làm, nhưng một thế hệ có trách nhiệm của một thế hệ. Dù câu chuyện của chúng ta sắp hạ màn, cũng sẽ có câu chuyện tiếp theo kế thừa chúng ta, kế tiếp nhau, đời đời tiến về phía trước.”
“Ngươi đây là đang dọn đường cho câu chuyện tiếp theo bắt đầu sao?”
“Phải.”




